Tìm lại chính mình!


Mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ tốt đẹp.Nếu chưa thực tốt đẹp thì chưa là cuối cùng. Mưa!,Vào một ngày mà tôi thật sự cảm nhận được rằng mình chẳng là ai trong cái thế giới nhỏ bé này. Tôi đã đọc câu này hàng ngàn lần,uhm, hàng ngàn lần để có thể tìm được lối thoát cho chính mình. Trời vẫn mưa!, con đường về nhà quen thuộc, sao lạ lẫm với tôi quá đổi----> lạ kỳ. Chẳng giọt nước mắt nào mà sao vẫn thấy cổ họng đắng ngắt, cay cay nơi sống mũi....



Hạnh phúc có quá nhiều mảnh ghép phải không ? Đến nỗi người ta chẳng hài lòng với những miếng ghép gồ ghề mà mình có cả. Đã có lúc chạm tay vào hạnh phúc rồi mà mình lại hờ hững buông ra , lại một minh ra đi để tìm lại chính mình và thế là mọi chuyện đã bắt đầu vào chính cái đêm mưa Sài Gòn ấy. Cái đêm mà chính tôi chẳng biết mình là ai? Phố phường chếch choáng lặng yên, chỉ có thể nghe được tiếng nấc từ trái tim mà thôi.Sao lại thế nhỉ? Đến bây giờ tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại đi con đường này? Chính tôi mà, đúng không? Sao tôi vẫn cảm thấy đau đớn, hụt hẫng vô cùng. Tìm lại chính mình là con đường dài và đầy thử thách. Thật thế không ?

Con người cũng thật lạ .Khóc khi buồn ,cười khi vui, la hét khi tức giận nhưng lại câm nín khi nổi đau quá lớn và âm ỉ. Đòi hỏi công bằng trong thế giới này hình như là sự ngốc nghếch quá, đúng không ? Chẳng có ai cho ai cả, và như thế có nghĩa rằng tôi đã sai rồi. Đong nổi đau bằng bàn tay bé nhỏ của mình. Chẳng thể nào đủ sức nắm chặt lại nữa..

Và rồi có một người dạy tôi rằng: đừng bao giờ xem nỗi đau của mình là quá lớn.So với thế gian ai cũng thế mà thôi, cũng hạnh phúc, cũng đớn đau và phải tự học cách cân bằng cho chính cuộc sống của mình. Tôi đã từng là một học sinh thật xuất sắc, học cách giấu nỗi buồn rất khéo, rất kín, rất sâu. Nếu tình cờ ai đó mang nỗi buồn ấy ra để giúp tôi nguôi ngoai, thì tôi lại xù lông lên để dành giựt lại nỗi đau của mình. Rồi cất giấu nó ở một nơi xa hơn, kỹ hơn như một bản năng. Có nhiều lúc cũng muốn lấy nổi buồn ấy ra, cũng muốn lắm chứ. Lấy ra để vứt nó vào một góc khuất nào đó trong thế giới bao la này, để tuyết chôn vùi nó thật sâu, để cát sa mạc che chở và ôm ấp nó. Như thế, sẽ không còn ai biết nỗi buồn của mình nữa. Vì khi đó có thể nó đã đông cứng dưới lớp tuyết dày kia hay đã tan chảy cùng với cái nóng của mặt trời?

Nhưng vết thương ấy hình như đã khắc sâu đến nỗi, mỗi lần vô ý, chỉ cạm nhẹ tay thôi đã cảm thấy buốt nhói. Và như thế tôi lại đành chôn chặt nó ở một chỗ thật sâu của ngóc ngách trái tim để chẳng có ai có thể nhận ra ,và cũng tự mình đánh lừa rằng : mình chẳng có nỗi buồn nào cả. Chẳng có ai để nhớ thương, chẳng có gì để tiếc nuối . Cuộc sống là những chuỗi ngày cố gắng, cố gắng cười, cố gắng để được xem là hạnh phúc. Nhiều khi quá mệt mỏi với sự cố gắng ấy. Nhựng vẫn phải cố...

Đêm! thời khắc mà mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, lắng nghe mưa , như nghe chính nỗi đau của mình và chỉ mong sao được một lần cầm trên tay nỗi đau ấy và khóc, khóc thật nhiều. Để rồi mãi mãi mãi quên đi mình là ai. Chắc chắn sẽ, có lúc, lúc mà người ta gọi bằng cuối cùng ấy.Tôi chẳng còn phải cố gắng mà vẩn có thể khóc một cách ngon lành với tất cả những buồn vui của mình. Sẽ phải đến lúc đó thôi, đúng không? Nhưng chắc chắn không phải là lúc này rồi. Vì giờ đây, tôi vẫn đang rất cố gắng, nhưng sao mắt vẩn ráo hoảnh...

Và nỗi buồn vẫn âm ỉ cháy nơi góc khuất nào đó trong tâm hồn của một kẻ lang thang, đang đi tìm lại chính mình!